Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013
BÀI CA CÂY LÚA
CÂY LÚA QUÊ HƯƠNG
Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013
LÒNG EM
Kính tặng các chị có chồng
tập kêt ra Bắc - 1954
***
Bao lần con
hỏi:Ba đâu má?
Em biết nói gì
anh hỡi anh
Bọn giặc lùng
vây ráo riết quá
Nhỡ ra...em
sống sống sao đành.
*
Bao lần con
hỏi lòng em hỏi
Đau nhói trong
tim mãi mãi mà
Kể từ hôm ấy
chia tay ấy
Hồn em tựa trẻ
nhỏ không nhà
*
Cứ ngỡ hai năm
sẽ trở về
Ngờ đâu anh
lại mãi xa quê
Mẹ con em nhớ
vào ra ngóng
Đêm đợi ngày
trông giữa bốn bề.
*
Lần lữa đông
về đông lại qua
Biết bao mùa
lá rụng sân nhà
Con nay đã lớn
đi Giải Phóng
Côi cút mình
em với mẹ già.
*
Cực lắm anh ơi
! lũ giặc thường
Khảo tra đánh
đập nát bầm xương
Bao cát thả
sông đinh đóng gáy
Chôn sống bao
người ở quê hương.
*
Luật mười năm
chín chúng bày ra
Thêm cảnh lầm
than khồn khổ mà
Máu chảy đầu
rơi đêm sám hối
Con thì mất mẹ
mẹ mất cha.
*
Rồi đến Mỹ vào
anh biết không?
Chúng đem chất
độc rãi đầy đồng
Lúa ngô khoai
sắn đều cháy cả
Bưng chén cơm
mà lệ rơi lòng.
*
Nhiều lúc
chúng càng bắt dân ta
Hơn trăm người
lại đứng quanh nhà
Xả súng bắn
vào cười man dã
Như loài lang
soái lũ yêu ma.
*
Rồi lại xe
tăng thiết giáp chà
Nát làng mồ mã
của ông cha
Cái giếng Đình
xưa đâu còn nữa
Mất rồi nơi ấy
thuở cây đa...
*
Nhà cửa ủi
bằng chúng bắt đi
Dồn dân vào ấp
cảnh lầm bi
Chung quanh
rào kẽm và họng súng
Biết sống làm
sao biết nói gì.
*
Khổ lắm anh ơi
! những tháng ngày
Bom rơi đạn nổ
giặc lùng vây
Lòng em lửa
đốt vào ra ngóng
Lo cả anh -
con có nỗi nào?
*
Chắc lúc anh
về em đã xa
Hoặc chăng khi
đó cũng đã già
Xuân đâu còn
nữa trời ơi hỡi!
|
ĐÊM RỪNG SÂU
Kính tặng các chị
TNXP thời đánh Mỹ
***
Em mang gùi đạn
trên vai
Mồ hôi đẫm ướt
đường dài dốc cao
Đêm rừng sâu
chẳng ánh sao
Mà chân rộn bước
dạt dào lòng tin.
*
Vấn vương tôi
mãi ngắm nhìn
Rừng sâu đêm vắng nỗi niềm
trong tôi.
TÔI LỚN LÊN
*
Tôi lớn lên từ câu ca dao của mẹ
Trong tiếng ru
hời có cánh cò bay
Dòng sữa nuôi
tôi khôn lớn mỗi ngày
Có vị mặn ngọt
ngào mồ hôi hương lúa.
*
Tôi lớn lên từ
cánh đồng của mẹ
Có mưa nguồn
lũ xoáy bão giông
Để từ đó đêm
ngày nuôi mơ ước
Dâng hồn say
ươm hương lúa hương đồng.
|
Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013
KHI MẸ RA ĐI
Kính tưởng mẹ tôi:
MVNAH Trần Thị Lượm
Chín tám tuổi rồi mẹ phải ra đi
Sức không đủ chờ ngày tìm được mộ
Anh Ba tôi hy sinh ở chiến trường Nam Bộ
Tâm nguyện cuối cùng của mẹ vẫn chưa xong.
Mấy chục năm rồi lòng mẹ thầm mong
Tìm được mộ anh Ba đem về hương khói
Cứ vài hôm mẹ gọi tôi lại hỏi:
Có tin tức gì chưa về mộ anh Ba mày?
Tôi biết rằng lòng mẹ nỗi đau
Sáu lần tiễn con đi chỉ ba lần đón con về lại
Mẹ không muốn anh Ba đi mãi
Dẫu trở về trên nấm mộ mẹ ơi.
Tôi viết thư tìm khắp mọi nơi
Đăng trên báo trên đài đều hồi âm trở ngược
"Không có nơi này..."biết làm sao được
Khi lưng mẹ quá còng không đủ sức phải ra đi.
(anh Ba:Nguyễn Tấn Cừ hy sinh tết mậu thân
tại Lộc Ninh, chưa tìm được mộ)
ĐN: 8- 2007
MẸ ƠI! SAO KHÔNG KHÓC
Kính tưởng mẹ tôi:
MVNAH Trần Thị Lượm
Khi tôi đi mẹ tôi không khóc
Vẫn nói cười bình thản như không
Tôi biết mẹ tiễn anh chị đi lần trước
Bao nỗi đau giấu kín ở trong lòng.
Anh chị đi rồi mẹ mới thầm mong
Ngày gặp lại thế là mẹ khóc.
Khi con đi mẹ ơi sao không khóc
Để đi rồi mới khóc mẹ ơi?
Tiễn các con đi mất nửa cuộc đời
Bởi mẹ biết chiến tranh chuyện sống còn ai biết
Nhưng vẫn tiễn các con đi vì mẹ yêu tha thiết
Mảnh đất quê mình và những đứa con yêu.
Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013
MHỮNG VẦN THƠ ANH ĐỂ LẠI CHO ĐỜI
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)